Chuyến xe cuộc đời 1_P31

Thời gian cứ trôi đi được tầm nửa tháng,Hồng trở về với cuộc sống thường ngày,cô học tập vui vẻ bên bạn bè nhưng đêm đến cô hầu như toàn thức trắng đêm.

Trinh trong bữa cơm liền nói.

-Tao thấy mày gầy quá đấy Hồng,việc gì cứ phải suy nghĩ đến cái thằng nó k cần mình thì mình cần đếch gì.

Tú đá chân Trinh…

-Thôi ăn đi,cứ nói linh tinh…

-Mày k nhìn nó gầy rộc đi thế kia à…nhìn nó như bộ xương khô,tự huỷ hoại bản thân thế có đáng không?

-Sao tự dưng bây giờ mày tử tế thế hả.

-Tao vốn tử tế mà,mà cái con Liên lớp mình cậy có tí tiền nó tổ chức liên hoan mời cả lớp,mỗi ba đứa mình là nó méo mời…

-Vụ gì mà nó mời thế…

-Không hiểu nó thừa tiền thì nó mời thôi…

Hồng thở dài đứng dậy,Tú đi ra bên cạnh khẽ nói.

-Ăn chưa hết bát đã bỏ ,mày gầy lắm…

-cảm giác ăn không ngon miệng…

-Thế mày còn băn khoăn điều gì nữa,chia tay rồi thì phải vui lên chứ,đúng ý rồi còn gì.

-Tao hối tiếc vì ngay từ đầu đã né tránh tình cảm này mà cuối cùng lại không thể né tránh nó…để rồi tự mắc trong đống hỗn độn này.

-Mày yêu ông Quân thật rồi

-Yêu hay không yêu cũng không còn quan trọng nữa rồi…

Kể từ sau ngày có quan hệ với Liên,Quân đổi chỗ ở,cô ta như phát điên lên khi không liên lạc được với Quân,cô ta nhớ mãi câu nói của Quân.

“Em nát lắm…”

Cô ta ném chiếc ly vào cửa trước sự chứng kiến của bạn bè…cô ta hét lên “ Giải tán đi “…

Liên đi vào gọi cho mẹ Quân.

-Bác ơi con k tìm được anh ấy,bác cho con hỏi giờ anh ấy ở đâu ạ.

-Thật sự nửa tháng nay bác k liên lạc được với nó,cháu cứ bình tĩnh.

-Anh ấy ngủ với cháu rồi biến mất như vậy cháu thấy buồn lắm ạ.

-Ui dồi chuyện nam nữ bác không biết đâu,thế cháu nhé.

Mẹ Quân cúp máy cô ta lầm bầm “ Con mụ già,lúc nhờ mình phá con Hồng thì ngọt ngào xoen xoét,giờ bà định phủi tay phải không,đừng hòng “…

Quân ngồi trên ô tô bên ngoài kí túc xá của Hồng,Trinh đi về thấy xe liền hỏi người bán Ngô ở gần đó

-Cô ơi cái xe này đỗ đây lâu chưa?

-Ngày nào chẳng đỗ ở đây giờ này.

-Ngày nào cũng đỗ ạ.

-Ừ nửa tháng nay rồi…

Trinh liên nhanh nhảu đi vào bên trong gặp Tú ở cửa…

-này ông Quân ý ở ngoài cửa đấy.

-Thật à,nói bé thôi kẻo cái Hồng nghe thấy.

-hỏi cô bán ngô bảo ở đây nửa tháng rồi,giờ này ngày nào cũng ở đây.

-Thật à,đau đầu với đôi này nhỉ,như tao kể vs mày rồi đấy,mẹ ông ấy còn xé áo cái Hồng.

-Đấy nên tao cũng thấy khổ thân nó,nói chung yêu bọn giàu nó khác mình quá cũng không ổn,như tao chỉ thích chơi bời lợi dụng tí.

-Tao làm khổ nó,tao là đứa bạn không ra gì,từ ngày xưa cùng quê cùng nhau học rồi cùng nhau phấn đấu vào đại học …

-Thôi trách bây giờ được gì,giờ mày phải làm gì bù đắp lại đi…

-Là sao?

-Hàn gắn ý…

-Không được đâu,nó giận ngay đấy.

-K nói sao nó biết…để tao…tao xử lý vụ này…

-Thôi…

Trinh vẫn đi vào rồi giả vờ bảo Hồng.

-Hồng ơi thèm bắp ngô quá mà đang vội đau bụng,ra cửa mua hộ tao bắp ngô…

-Ờ ăn mấy bắp…

-3 băp cho con Tú nữa ,nướng kĩ nhé.

-Ừ…

Hồng mặc chiếc áo khoác bước ra bên ngoài,Quân ngồi trên xe thấy Hồng đi ra anh ta định mở cửa đi xuống nhưng rồi lại sợ phải nghe những lời nói phũ phàng của cô…Hồng đi ra thì cô bán ngô bảo với chồng cô…

-Bao xe đỗ công an đuổi mà có mỗi cái xe đen kia đỗ xong công an hỏi k đuổi luôn…

-Hay sếp nào đó…

Hồng quay ra nhìn thấy xe của Quân cô vội đứng bật dậy,cô vội trả tiền

-Tí cô mang vào gửi bảo vệ cho cháu nhé.

-Ơ sắp được rồi mà…

Hồng quay đi,cô vừa quay lại thì thấy Quân đã ở sau,cô vội bước chân đi lướt qua thì Quân tóm tay.

-Em khoẻ không?

Hồng hất tay.

-Tôi không quen anh,làm ơn đừng làm phiền tôi…

-Chỉ đơn giản là gặp nhau chào nhau một câu cũng không được sao?

-Không quen thì sao có thể chào nhau được.

Quân tóm tay Hồng giữ chặt.

-Anh nhớ em,ngày nào anh cũng chỉ mong được thấy em,nhưng anh sợ,sợ em sẽ nói ra những lời làm anh đau…có những lời nói còn sắc hơn cả dao em biết không?

-Anh về đi,mẹ anh biết sẽ không hay đâu.

-Bà ấy k có quyền xen vào cuộc sống của anh.

-Nhưng đó là mẹ anh…anh k thể cãi mẹ được.

-Anh xin từ chức rồi,hiện giờ anh đang thất nghiệp ,anh k còn liên lạc vs gia đình nữa.

-Tại sao lại như vậy.

-Vì anh chán,anh để mất em nên anh chán nản tất cả mọi thứ…

Hồng ôm miệng bật khóc lớn…

-Có đáng không?

-Đáng…vẫn câu nói đó không thay đổi “ bởi vì anh yêu em”…

Quân tiến lại gần ôm lấy Hồng,còn cô tựa vào vai anh bật khóc như một đứa trẻ.Cảm xúc của cô kìm nén bấy lâu giờ có lẽ đang được giải toả…

Tú từ xa bật khóc thì Trinh vỗ vai

-Im ,khóc gì,hôm nay chỉ có cái Hồng được khóc thôi.

-Liệu họ có vượt qua được rào cản gia đình để đến với nhau không?

-Được,tao tin là nếu còn yêu nhau thì còn quay về bên nhau…

Liên thử thai cô ta lo lắng khi que lên 2 vạch…

Nguồn FB: Tống Thị Phương Anh

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *