Chuyến xe cuộc đời 1_P30

Cơn gió của mùa đông,những hạt mưa càng tô đậm thêm cái lạnh đến cắt da cắt thịt.Thế nhưng cũng không lạnh bằng trái tim của Hồng ngay lúc này…

-Anh hãy để tôi được yên,tôi không muốn có bất cứ dính dáng gì đến anh nữa.

-Em không có chút do dự nào khi nói những lời như này sao?

-Vì ngay từ đầu tôi đâu có yêu anh,là anh ép tôi…

-Em nói dối ,em có thích anh,em đang giận nên em mới nói như vậy.

-Đừng ảo tưởng nữa,tôi chưa bao giờ yêu anh ,chưa từng một lần có rung động với anh,anh tự tin quá vào bản thân mình rồi…

-Đừng nói nữa,nếu như đã đến nước này,anh đồng ý chia tay,vừa ý em chưa,hãy sống thật tốt.

Quân quay đi anh ta khẽ nhăn mặt cố kiềm chế cảm xúc…Hồng cũng quay đi kéo xe hàng đi như kẻ mất hồn,dù mạnh mẽ đến như vậy nhưng cô vẫn khẽ rơi nước mắt.Vào một ngày mùa đông cả hai đã chia tay nhau như chưa từng gặp gỡ…

Quân trở về nhà anh ta vào nhà tắm bật nước xả vào đầu ,trời đang lạnh như vậy nhưng anh ta xả nước lạnh vào đầu rồi ngồi gục dưới vòi sen…

“ Anh thật sự yêu em”

Quân nói vậy rồi nước mắt anh ta rơi lã chã đôi mắt u buồn đỏ ngầu…

Hồng ngồi trong căn phòng nhỏ bé gặm bánh mỳ rồi vừa ăn vừa khóc…cô thầm nghĩ “ Chúng ta nhất định phải sống thật tốt,anh cũng nhất định phải quên em và sống thật tốt nhé”…

Hồng bật máy mở zalo lên,bức ảnh mà cô chụp lúc Quân ngủ vẫn còn giữ kín trong album cô khoá kĩ.Càng nhìn bức ảnh cô càng khóc lớn hơn cứ nhét bánh mỳ vào miệng để khóc không thành tiếng…

Cô Lệ đi tìm con gái khắp nơi nhưng chẳng thấy,cô vô vọng rồi cô tức đến nỗi gọi cho vợ hai của ông chồng.

-Bảo ông Văn gọi lại cho tôi.

-Có việc gì không,cả nhà tôi đang đi nghỉ mát.

-Bảo nó gọi lại cho tôi ngay nếu không tôi sẽ vào tận nơi…

-Vào thì vào sợ à…

Lão chồng bên cạnh giật máy.

-Có chuyện gì nói đi,gọi ít thôi…

-Mày có còn là con người không hả,sao mày dám nói con của tao như vậy hả.

-Tao đâu có nói gì,có trách thì trách nó cứ với bọn nhà giàu làm gì,leo cao thì ngã đau thôi.

-Sao mày dám,sao mày dám làm tổn thương con tao …thằng khốn nạn.

-Cầm có 100 triệu coi như tiền tao đẻ ra nó.

-100 triệu,vì 100 triệu m bán rẻ con mày ,tao nguyền rủa mày…tao nguyền rủa mày…

Bên kia tắt máy,cô Lệ ôm tim nghẹn ngào.Cô tới nhà Quân rồi đứng trước cửa,đúng lúc mẹ Quân đi về…cả hai nhìn nhau ánh mắt đầy vẻ khó chịu.

Vào trong nhà cô Lệ nhìn mẹ Quân

-Hôm nay tới đây với tư cách là mẹ của đứa con gái bị bà mắng mỏ làm nhục,giờ con tôi bỏ đi đâu tôi mất liên lạc,tôi không nghĩ chị lại có thể làm vậy với một đứa trẻ.

-Em đã biết đầu cuối câu chuyện ra sao chưa mà đã trách mắng người khác.

-Con tôi chưa làm điều gì sai gian ác với ai,tôi cũng k biết bằng cách nào mà chị lại thuê được chồng tôi đổ tiếng ác cho con tôi.Chị biết tôi từ ngày con tôi học cấp ba,tôi làm cho chị 8 năm liền có bao giờ c thấy tôi kể rằng con tôi hư hỏng không.Nó hư hỏng mà làm thủ khoa đại học Y à,chị biết nó từ bé,còn biết nó ngoan thế nào ở nhà chăm em cho mẹ đi làm.Vậy mà với đứa trẻ như vậy chị chỉ vì chữ tiền mà làm nhục nó.

-Nó không thể nào yêu con trai tôi được,em biết rõ tôi kén chọn con dâu ra sao,vậy mà em gài con en làm ra chuyện này em có thấy xấu hổ không?

-Chị nhầm to rồi,là con trai của chị theo đuổi con tôi,tôi xin nhắc lại là dù chị có muốn tôi cũng không bao giờ chấp nhận con trai chị,bởi vì khoảng cách giàu nghèo và tôi k muốn con tôi gả vào gia đình k có tình người này.Chị rồi sẽ hối hận vì những gì đã làm với con tôi…rồi chị sẽ phải trả giá cho hành động của mình.

-Trả giá,em làm được gì?

-Em cần gì phải làm gì,ông trời có mắt chị ạ,nhân quả thường đến muộn nên người ta thường tưởng không có…hãy nhớ câu này “ Cây xanh lá cũng xanh,cha mẹ hiền lành để đức cho con”

-Ghê gớm thật,hoá ra đây là bộ mặt thật của em,mẹ nào con nấy giả tạo kinh khủng.

Linh đi từ trên xuống nói mẹ .

-Mẹ thôi đi được không,mẹ đang làm gì mẹ biết không?

-Tao làm gì sai à mà mày lớn tiếng với mẹ…

-Anh đưa đơn từ chức rồi mẹ biết không?

-Sao cơ…

Mẹ Hồng đứng dậy,bà vội vã quay đi khi thấy mẹ Quân đang hét ầm nhà lên…giờ bà chỉ mong tìm thấy con gái.Bất chợt nhận được tin của con gái “ Con sang tuần về lại trường học,mẹ đừng lo,con chỉ muốn được suy nghĩ kĩ mọi chuyện”

Cô Lệ đọc được tin của con lúc này mới thở phào nhẹ nhõm…cô buồn bã nhìn ảnh con trên nền điện thoại…

Quân say về đến cửa lảo đảo,Liên ôm từ sau…

-Anh về rồi ạ,em chờ anh mãi…

Quân quay lại đẩy ra…

-Cút…

-Anh nói chuyện kiểu gì vậy…

Thấy Liên mặc chiếc áo đồng phục giống Hồng anh ta kéo áo…

-Cởi áo ra,áo này k phải của cô…

-Ơ anh sao vậy…anh qua nhà em em đưa…

Liên nảy ý kéo tay Quân về nhà cô ta…Liên cúi xuống hôn lên cổ Quân…Quân lúc này đã lơ mơ…tay vẫn đẩy ra…

-Em đây anh k nhớ em à…

Quân trong cơn say nhìn chiếc áo lại liên tưởng đến Hồng…

-Có anh rất nhớ em,chúng ta quay về đi đừng chia tay được không,anh k cần gì cả,anh chỉ cần em…

Liên tức giận khi thấy Quân nói vậy…cô ta tức cay cú nhưng k làm gì được,chỉ biết bật khóc giả nai…

-Em cũng nhớ anh…

Quân lao vào hôn cô ta cuồng nhiệt,lao vào qhe một cách lơ mơ mất phương hướng…đúng bẫy của Liên…

Hồng trở về trường,cô đi bộ qua khu chung cư của Quân,Hồng đứng khựng lại nhìn lên trên cô khẽ nói “ Bên đời nhau một lần mà lòng cứ ngỡ trăm năm về sau,thoáng đôi chút dại khờ mà…thổn thức mãi trong tim còn đau”…

Hồng nói vậy rồi quay đi dáng vẻ đầy buồn bã…

Sáng hôm sau Liên tỉnh dậy đã thấy Quân đang đứng trước gương mặc đồ rất thản nhiên,gương mặt anh ta không chút bối rối…cô ta ôm từ sau.

-Đêm qua đối với em thật tuyệt vời ạ.

-Vậy à…em cũng dễ nhỉ,hàng xóm với ai cũng vậy thì khổ đấy.

-Anh nói vậy là ý gì?

-Em nát lắm …

Câu nói như con dao ghim vào Liên…cô ta quên rằng Quân là kẻ đào hoa ăn chơi có tiếng,anh ta lại là người chưa từng coi trọng phụ nữ ngoài người mà anh ta yêu…Hồng…!

Nguồn FB: Tống Thị Phương Anh

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *