Ngay lúc này sốc là từ dành cho Hồng.Cô buông thõng tay ,còn Quân chạy ngay tới cầm tay mẹ.
-Mẹ…mẹ đang làm gì vậy?
-Nó là đứa hư hỏng thế nào con biết không,nó lừa con,định lừa cả gia đình này,nó phá thai từ ngày còn đi học cấp ba,yêu đương nhặng xị ngậu lên …
-Mẹ nghe ai nói những lời khó nghe như vậy…
-Không có người nói sao mẹ biết được,con phải tin mẹ nó đang lừa con đấy…chính bố nó nói…
Hồng chẳng nói gì đứng dậy,cô như người mất hồn quay đi,Quân định đi theo thì mẹ Quân giữ tay.
-Nếu hôm nay con bước theo nó mẹ sẽ chết ngay tại đây…
-Mẹ thôi đi…
Quân giật tay mẹ anh choáng váng ngất khiến anh ta phải đỡ mẹ và vô cùng khó xử…em gái Quân đuổi theo Hồng và xin lỗi.
-Chị ơi em xin lỗi ,chuyện chắc có hiểu lầm gì mẹ em không phải người như vậy đâu.
-Không sao đâu,em quay lại đi ,chị ổn.Phiền em chuyển lời với anh Quân rằng đừng tìm chị…
-Chị đừng giận anh ấy,anh ấy khó xử chị ạ.
-Chị không giận anh ấy,chị chỉ tiếc là khi mẹ em nói như vậy ánh mắt anh ấy có vẻ nghi ngờ chị nhưng chị là người ra sao anh ấy rõ nhất,chị thất vọng vì ánh mắt ấy,ánh mắt của sự không tin tưởng…
Hồng quay đi Linh liền nói.
-Anh ấy yêu chị là thật,thật lòng đấy ạ…
Hồng không nói gì lẳng lặng rời đi,cô khóc nghẹn trên xe buýt,tựa đầu vào cửa kính xe Hồng bị bạn bán đứng,giờ đau lòng hơn là bố đẻ cũng bán đứng cô.Cô cảm giác tủi thân và tuyệt vọng…
Cô Lệ ở quê k thấy chồng quay về cô cũng đoán ông ta đã rời đi,thế nhưng cô lại chẳng hay người cha tàn nhẫn đó chấp nhận bôi nhọ con gái mình để lấy tiền…để lại vết thương lòng chồng chất cho Hồng…
Trong bệnh viện Quân đứng dậy mẹ anh ta mở mắt…
-Mẹ mệt quá Quân ơi…
-Mẹ đừng giả vờ nữa,mẹ chẳng sao cả,con biết nhưng vì con là con trai mẹ nên k thể làm gì khác ngoài việc ở lại.
-Con à,nghe mẹ,con bé đó dã tâm lớn lắm con à,bố nó chính bố nó nói với mẹ…
-Tại sao ông ta lại nói với mẹ,có lợi lộc gì mà ông ta lại nói với mẹ,mẹ k thấy khó hiểu sao.Ông ta bỏ đi từ khi Hồng chưa sinh ra,mẹ biết điều đó ,ông ta sao có thể biết gì về cô ấy…mẹ đừng để ai qua mặt mẹ,mẹ mất đi lý trí nhưng con thì không,mẹ nghĩ con sẽ yêu một đứa con gái có quá khứ không ra gì sao.Con biết tất cả về cô ấy,còn mẹ ngoài việc phân biệt giàu nghèo ra mẹ có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của con khi tát và xé quần áo của người con yêu không.Mẹ chưa từng thương con,mẹ chỉ thương đống tiền mà mẹ lo mất,lo mất tài sản,tiền con làm ra mà mẹ,con có quyền quyết định,con đâu có động vào tiền của mẹ…tại sao vậy,tại sao mẹ cứ làm vậy,mẹ chưa từng thương con…
Quân nói rồi đỏ đôi mắt khiến cho mẹ Quân thấy ái ngại ,bà khóc lớn…
-Mẹ không thương con thì thương ai…mẹ không thương con thì mẹ làm vậy làm gì?
-Con sợ cái tình thương đó của mẹ,làm ơn để con được yên…
Bố Quân đi vào quát
-Quân dù mẹ có thế nào con cũng không được nói như vậy.
Quân k nói câu gì lẳng lặng bước đi,mẹ Quân khóc lớn rồi gọi tên con…
-Quân…quân về với mẹ …nó bỏ bùa con đấy…
Bố Quân cau mày.
-Đến giờ mà bà vẫn còn nói vậy được,bà đúng là làm tôi xấu hổ,tát à,xé áo của người yêu con trai,bà k giữ thể diện cho con trai bà và chính gia đình này một chút nào,bà nghĩ bà giàu có là chủ tập đoàn lớn thì muốn xé áo ai ,lăng mạ ai cũng được à.Tôi nói cho bà biết tôi cũng từ nghèo khó mà lên và gia đình bà cấm cản ra sao bà vẫn lấy tôi đó thôi.Hạnh phúc chỉ là điều rất nhỏ đó là phải có tình cảm,giờ bà đang giếttt chết chính con trai bà…bà vui chưa?
-Đủ rồi nó trách tôi chưa đủ hay sao mà ông còn đổ thêm dầu vào lửa,tôi còn sống ngày nào,tôi có chết cũng k để nó bước vào cửa làm dâu nhà này…
1 tuần sau…
Quân k liên lạc được với Hồng,cô xin nghỉ học có phép.Quân về tận quê của Hồng gặp mẹ cô…
-Nó k có về nhà,có chuyện gì vậy?
-Cháu và Hồng đang yêu nhau,chồng của cô tới nói vs mẹ cháu rằng Hồng hư hỏng phá thai từ ngày còn học cấp 3 nên mẹ cháu đã hiểu sai cô ấy.Nếu cô thấy Hồng hãy bảo cô ấy gọi cho cháu,cháu rất lo lắng…rất muốn gặp cô ấy…
-Chuyện lớn như vậy con tôi phải làm sao chịu đựng đây,tôi đã nói vs cậu rồi cả hai đứa k thể đến với nhau…tại sao cậu cứ làm phiền nó rồi để sự việc đến ngày hôm nay.Con tôi đang ăn học bình thường giờ có cậu xuất hiện cuộc sống của nó bị đảo lộn…đảo lộn hết cả rồi cậu hiểu không?
-Cháu xin lỗi nhưng phiền cô nếu có gặp Hồng hãy nhắn với cô ấy rằng,cháu nhất định sẽ tìm thấy cô ấy,dù cô ấy có ở bất cứ đâu.
Cô Lệ khóc nấc nghẹn và vội vã tìm con,gọi cho con không được cô cay cú gọi cho chồng nhưng ông ta k nghe máy…
Trinh cô bạn cùng phòng với Hồng đi vào chợ đầu mối hoa quả…cô ta vô tình thấy một cô gái đang kéo xe thồ hoa quả rất giống Hồng,cả hai chạm sát mặt nhau,Trinh nhận ra…
-Hồng,sao mày lại ở đây.
-Ừ tao cần kiếm tiền trả nợ cho người ta,đừng nói với ai tao làm ở đây nhé.
-Ơ nhưng mà mày nghỉ học chỉ để đi làm cái này à.
-Không ngày tao đi bán hàng ở quán cafe nữa.
-Thế sao không đi học nữa à.
-Ừ,có lẽ sẽ nghỉ luôn…
Trinh dù cho hay bực tức với Hồng nhưng khi nghe bạn cùng phòng nói vậy cô lại chạnh lòng nhìn bóng bạn kéo xe hàng nặng đi dần vào khu chợ lại buồn “ Mình ghét nó mà sao thấy nó như vậy mình không vui tí nào,người yêu giàu có chắc nó đá rồi,khổ …bảo rồi không nghe”…
Trinh về nhà buồn bã nói với Tú…
-Tú này,cái Hồng nó nghỉ học thật à.
-Sao thế,ai bảo mày như thế…
-Tao vừa gặp nó ở chợ hoa quả Long Biên ấy…nó đang thồ cả xe hàng trông khổ lắm…nó bảo tao sẽ nghỉ học và nói đi làm để trợ tiền người ta,chắc nợ ai ấy…đang học giỏi thế nghỉ ngang nó nghĩ gì vậy…
Tú cũng buồn bã nhìn bàn học của Hồng…
Liên cười tươi như hoa khi biết Quân và Hồng đã có chuyện,hôm nào cô ta cũng thấy Quân say khướt về nhà khi nhìn qua camera ở cửa “ Vì con đàn bà rẻ rách đó mà buồn có đáng không anh”…cô ta cười nhẹ…
Hồng ngồi trong một căn phòng bé xíu,1 chiếc giường 6 người nằm,đều là những cô bán hoa quả và bốc vác ở chợ,cô cầm chiếc bánh mỳ không va ăn vs gương mặt buồn rầu cứ nhìn vào bức tường.Các cô bên cạnh thì ngáy to…Hồng đã quyết định vứt bỏ tất cả để tránh xa Quân…
Ngay ngày hôm sau,Tú báo cho Quân biết Hồng đang làm việc ở khu chợ…
Khi Hồng đang kéo chiếc xe thồ lên dốc,Quân đứng trước mặt cô trong chiếc áo măng tô dài đen ,mùa đông gió rít lạnh từng cơn,má Hồng nẻ đỏ ửng ngẩng lên nhìn Quân…
Chưa kịp nói gì Quân với tay ôm lấy Hồng khi cô người ngợm rất bẩn ,mặc bộ đồ lao động ,mặt Hồng lạnh tanh…
-Phải xa em như vậy anh rất buồn,anh muốn nói với em rất nhiều thứ nhưng khi ở đây rồi anh lại sốc…vì anh mà em thành ra thế này phải không?
Hồng lùi lại…
-Giám đốc để tôi được sống cuộc sống của chính tôi,cuộc sống và tầng lớp của tôi là thế này đây,là lao động ,là phải bỏ mồ hôi ra để lấy tiền.Còn cuộc sống của anh là chỉ cần một chữ kí là bằng người ta sống ả đời ,có khi cả đời còn chẳng thể có nhiều như vậy.Tôi và giám đốc hãy nhìn hai chúng ta mà xem,một người lịch lãm thơm tho đồ hiệu,một người mặc bộ đồ vài chục nghìn hôi hám…chúng ta không thuộc về nhau…
-Đừng nói vậy…anh xin em …đừng nói như vậy vì anh lựa chọn em không phải vì bất cứ mục đích gì?
-Tôi biết điều đó,tôi đã từng muốn thử có người yêu giàu đi xe xịn ,làm giám đốc che chở để sỹ oai với các bạn ,thế mà khó thật…
-Em nói có thấy gượng không,anh đã khiến em có thể nói ra những lời như vậy là lỗi của anh,anh biết em chẳng vì gì cả.
-Có đấy vì tiền đấy.Tôi thích tiền của anh…
-Vậy em đến lấy đi,lấy hết đi,anh cho em…
Quân kéo tay Hồng,cô rút tay lại…
-Đừng tìm tôi nữa…là tôi sai khi đã để anh đi vào cuộc đời tôi.
-Tim của hai chúng ta chắc chắn đang rất đau đớn,giờ ai sai ai đúng đâu có quan trọng,khi em muốn xa rời nói thêm cũng bằng không?…
Quân thấy trong ánh mắt Hồng nhìn rõ cô rất lạnh nhạt…
Nguồn FB: Tống Thị Phương Anh