Trên chuyến xe Nam Bắc,bố của Hồng bệu rệu béo ục ịch sách chiếc túi du lịch đã rách cũ đứng nói chuyện với lái xe.
-1 tiếng nữa về đến nhà tôi không chú em.
-45 phút nữa là về đến nơi rồi,sốt ruột gặp vợ con à.
-Ừ,cũng đi quá lâu rồi giờ phải về chứ…
-Anh có mấy đứa rồi.
-Vợ trong daklak hay vợ ngoài Thái Nguyên
-Kinh,anh lắm vợ thế cơ à.
-Ui dời xưa đi khai hoang nó khổ lắm chú em ơi,vào ý nương tựa được ai thì nương tựa.
-Tựa như anh thì ai cũng thích…
-Tính ra có 6 đứa con,vợ Thái Nguyên hai đứa con gái còn vợ ở daklak 2 trai hai gái…
-Quá đông con sướng nhất anh.
-Vất vả lắm chú ơi…
Về tới nhà lúc nửa đêm ,gõ cửa nhà cô Lệ,cô Lệ ra mở cửa thì sốc khi thấy chồng.
-Sao ông lại…
-Anh về rồi đây,anh về hẳn với mẹ con em…
Cô Lệ buông thõng tay khi thấy chồng ôm mình vẻ mặt mất hồn…
Trong bữa cơm Quân nói với Hồng.
-Chủ nhật này anh đưa em về nhà anh nhé.
-Làm gì vậy ạ
Thấy ánh mắt Hồng có vẻ lo lắng,Quân cười nhẹ.
-Mẹ anh đồng ý cho chúng ta qua lại,bà nói cuối tuần về ăn cơm.
-Em ngại lắm.
-Sớm muộn gì cũng là người một nhà em ngại cái gì,mạnh dạn lên chứ.
-Mẹ anh k dễ gì chấp nhận em đâu ạ.
-Anh biết điểu đó nhưng bà k phải là trở ngại giữa chúng ta,anh tự quyết định được cuộc đời mình .
-Nhưng em k muốn vì em mà anh với mẹ lại xích mích.
-Anh biết,anh sẽ sắp xếp,anh tin là mẹ anh rồi cũng sẽ quý mến em.Ăn đi đừng nghĩ gì cả nhé…
-Dạ…
Quân mỉm cười nhìn Hồng,cô cũng khẽ cười nhẹ nhưng ánh mắt vẫn đầy lo lắng…
Liên đứng bên ngoài căn hộ của Quân,cô ta định ấn chuông nhưng rồi lại rụt lại,đúng lúc Hồng đi ra để đi vứt rác…thấy Liên đang đứng trước cửa cả hai đều giật mình khi thấy nhau.
Liên cười khẩy nhìn Hồng ra vẻ khinh khỉnh.
-Mặt dầy thật,vẫn ở đây cơ à,có lẽ mai phải gọi người khử khuẩn cho sạch sẽ tầng này mới được.
-Đúng rồi cậu nên làm vậy,cậu có tiền mà muốn làm gì chẳng được,thế nhưng k cần chờ mình rồi phải nói thế để làm gì,mình k bận tâm đâu.
-Thật à,có thật là không bận tâm không,loại lừa đàn ông hám tiền,bị cả nhà người ta khinh cho mà còn ra vẻ cao sang.
-Nếu bận tâm thì người đứng ở cửa hôm nay là mình không phải cậu đâu.
Thấy Hồng nói xoáy mình Liên như phát điên định dơ tay tát thì Quân đi ra,thật ra anh ta đứng sau cửa nghe hết mọi chuyện.Liên thấy Quân đi ra liền ngại quay đi.Quân liền đẩy Hồng vào trong.
-Vào rửa bát đi anh đi vứt rác cho.
-Sao anh nhận anh rửa…ơ kìa…
Quân đẩy Hồng vào rồi quay ra nhìn Liên và cười nhẹ.
-Chuyện của anh và Hồng k cần em phải nhận xét hay bận tâm vì em chẳng là gì cả,nếu em đi quá sâu vào đời tư người khác thì đó thể hiện sự vô duyên,em hiểu ý anh nói không?
-Em thấy anh bị cô ta mê hoặc hay bỏ bùa đến u mê luôn rồi.
Quân cười nhếch mồm.
-Anh đang phí lời với em rồi.
Quân quay đi Liên tóm tay,anh ta nhìn xuống bàn tay Liên.
-Anh k thể yêu nó được,nó k hợp với anh.
-Vậy ai hợp vs anh,chắc chắn k phải là em rồi…
Quân giật mạnh tay Liên ra rồi quay đi,câu nói như khiến tim Liên như bị một nhát dao đâm trúng tim…tổn thương sâu sắc…
Cô ta vào nhà rồi nhìn vào màn hình rên máy tính ảnh của Hồng chụp cùng cả lớp trong đó có Duy cứ nhìn hồng rất rõ trong bức ảnh này,Liên cười cợt “ mày đúng là con quỷ Hồng ạ,đi đâu cũng câu dẫn trai,để tao xem mày còn câu được ai nữa nào”…
Vào trong nhà thấy Hồng đang đứng nhìn ra ngoài xuống thành phố lấp lánh ánh đèn,Quân ôm cô từ sau và nói khẽ.
-Lại buồn rồi,tâm trạng đó à.
-Em thấy dường như sắp có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra.
-Đừng suy nghĩ nhiều,giờ chỉ có học tập tốt và chỉ nghĩ đến anh thôi là được.
Quân khẽ hôn lên tai Hồng rồi bế thốc cô lên…
-Em đang bị…
-Sao lại bị…em bị ngày 15 cơ mà
-Em k rõ nhưng em đang bị…nắm được cả chu kì của em anh kinh thật đấy.
-Giờ anh kiểm tra mà không phải thì sao?
Hồng cười tay giữ quần lại rồi nói…
-Không,k cho kiểm tra…
-Thế là nói dối…
-Không thật mà…
Cả hai cười đùa ,Quân bế Hồng vào phòng đóng cửa lại…
Ngày hôm sau…
Cô Lệ và con gái nhìn lão chồng ăn cơm như chết đói,ông ta và cơm vào miệng liên tục như sắp nghẹn đến nơi…
-Tôi no quá mình ạ
-Ông ăn nữa không?
-Còn thì cho tôi xin bát nữa…
-Ăn xong ông đi đi…
-Tôi làm gì còn chỗ nào để đi mà mình đuổi tôi…
-Nếu ông muốn ở lại hãy đi xin con ông tha thứ.Nếu nó đồng ý tôi sẽ để ông ở lại để con tôi có tiếng được có cha một lần trong đời chúng nó.
-Con Hồng nó ghét tôi,có bao giờ tôi gọi mà nó nghe đâu.
-Chính vì thế hãy đi xin sự tha thứ từ con của mình đi…
Cô Lệ đứng dậy,bố Hồng khăn gói lên Hà Nội tìm cô,ông ta gặp đúng Liên đang đứng ở cổng trường.
-Cháu cho tôi hỏi chút là khoá A7-k1 bên đa khoa đã tan chưa.
-Cháu là lớp A7 đây chú tìm ai?
-Ôi may quá tôi tìm con gái tôi là cái Hồng,nó là thủ khoa học rất giỏi k biết cháu biết không?
Ông dơ bức ảnh tốt nghiệp của Hồng ra,Liên như bắt được vàng cô ta bắt đầu tỏ ra là người tốt.
-Cháu biết chú ơi,học cùng cháu mà…nhưng sao trông chú khắc khổ vậy,con gái chú giờ yêu người giàu lắm làm giám đốc ngân hàng cơ…
-Thế á,thật à cháu.
-Thật mà chú,giàu lắm ấy,bạn ý ra bây giờ kiểu gì cũng có người yêu đón chú chờ xem…
-Thế à chú cám ơn cháu…
-À chú cho cháu số đi,tí mà chú k gặp được Hồng chú bảo cháu,cháu gọi cho ạ.
-Ôi vậy tốt quá rồi…bạn của con gái chú thật sự tốt,mong những điều tốt đẹp đến với cháu.
-Vâng k có gì,cháu mong Hồng chăm sóc cho chú,yêu người giàu thì cứ phải tranh thủ moi tiền của anh ta ạ,đấy là cháu dặn nó thế còn k người giàu nhanh chán lắm…
-À phải…
-Cháu đi đây ạ,số cháu đấy có gì cứ gọi cháu.
Liên đi mất,bố Hồng chờ mãi cuối cùng cũng thấy cô đi ra ,tiến tới gần một chiếc xe hơi đắt tiền,Hồng định lên xe thì ông ta gọi.
-Hồng con ơi…
Bao năm qua dù Hồng chưa dc cha mình gọi thường xuyên hằng ngày nhưng giọng của bố mình thì cô k bh quên…cô quay lại với ánh mắt đầy đượm buồn khi thấy bố của mình…
Quân định xuống xe thì Hồng nói.
-Anh đi đi
-Sao thế?
-Bố em đến,anh đi đi lát em gọi.
-Ừm vậy anh đi nhé…
Quân rời xe đi,bố Hồng cứ nhìn chiếc xe suýt xoa.
-Xe ý nhiều tiền lắm đấy con ạ.
-Ông đến đây làm gì,có gì sang quán bên đường nói.
-Bố nhớ con gái bố nên bố đến,người yêu con đấy à,kp giấu bố biết đấy nhé…
Vào quán cafe Hồng nghe bố trình bày đói khổ,cô móc túi ra có 2 triệu đưa cho ông.
-Tiền này toi vừa lĩnh lương dậy thêm,ông cầm lấy rồi về daklak đi ,ở đây để mẹ con tôi yên…
Hồng đứng dậy ông ta nói xéo xắt…
-Mày cậy yêu được thằng có tiền mà lớn tiếng à,tưởng đưa dc tí tiền này tao sẽ đi chắc…
Hồng cau mày nhìn
-Tôi biết ngay ông chưa bao giờ có ý tốt đẹp gì cả…ông muốn gì thì tự đi làm mà kiếm sống giống như mẹ con tôi tự phải trải đời mà sống.
-Loại mất dậy…mày giỏi mày đưa tao gấp 10 lần chỗ này tao đi ngay…
Hồng buồn bã quay đi nắm chặt tay…bố Hồng thấy số cô gái kia gọi đến….ông ta liền nghe và gật đầu gì đó khi bên kia nói.
Mẹ Quân đến quán trà mà Liên hẹn,bà ta cau mày.
-Ông ta đâu sự thật là gì…
-Bác bình tĩnh để cháu bảo chú ấy vào…
Ông ta vào cười cợt rồi thấy sợ trước vẻ mặt nghiêm nghị của mẹ Quân…
-Nói…con bé đó có quá khứ gì?
-Nó…ngày xưa cấp ba bỏ nhà đi theo trai rồi sau đó có bầu,chính tôi là người gửi tiền ra cho mẹ nó đưa nó đi bỏ thai,còn tôi k biết mẹ nó nói gì với chị nhưng nó là đứa con gái hư hỏng tôi đau đầu vì nó ….
-Tại sao ông lại nói ra những điều này,ông làm bố lại đi nói xấu con mình.
-Tôi k có đứa con như nó,nó mất dậy lắm.Tôi k muốn sau này ngta chửi vào mặt người đẻ ra nó,tôi nói vậy vì biết tôi và nhà chị k bao giờ có thể thành thông gia…
-Đừng nói câu thông gia,đừng có mơ nói câu đó…
Mẹ Quân bị sốc đứng dậy,Liên mỉm cười nhìn bố Hồng,ông ta tay run bần bật ánh mắt lo lắng…
Ngày hôm nay Quân sẽ đưa Hồng về với tâm trạng lúc này của mẹ Quân,thật sự không biết chuyện sẽ đi đến đâu đây?
Nguồn FB: Tống Thị Phương Anh