Tiếng gió khẽ rít nhẹ qua ô cửa sổ trong khách sạn,Hồng mở mắt khi thấy trời đã sáng…cô thấy mẹ gọi liền cầm máy rồi quay sang nhìn Quân.
Anh ta ngủ ngon lành và rất say,Hồng ra ngoài nghe điện của mẹ rồi nói khẽ.
-Con đây ạ.
-Mẹ bảo này,đợt này rau sạch nhiều,mẹ gửi cho con ít gạo với rau lên đấy nhé.
-Thôi mẹ ạ con có ăn mấy đâu,mẹ cứ để nhà để mẹ và em ăn dần ,mẹ k phải lo cho con đâu ạ.
-Lo chứ,con ở trên đó học hành một mình có vui sướng gì đâu,bố con vừa gọi cho mẹ.
-Ông ấy bảo gì mẹ.
-Ông ý nói muốn về thăm quê sang tuần về nhưng mẹ kệ ,mẹ cúp máy luôn.
-Vâng tốt nhất là đừng liên quan gì đến ông ấy ạ.Con muốn mẹ quên ông ấy đi mà sống.
-Ừ mẹ biết rồi.
Nói xong cô Lệ cúp máy,thế nhưng trong lòng cô vẫn luôn mong mỏi một ngày nào đó con của mình sẽ được gọi một tiếng “ Bố” như bao đứa trẻ khác.Cô lặng lẽ nhìn bé hoa đang học bài ngoài hiên…nhìn tấm áo cũ của con rách hết phần vai cô nói.
-Lát mẹ đèo ra chợ huyện mua cho cái áo mới.Áo rách hết rồi.
-Thôi mẹ để tiền còn lo cho chị học nhiều thứ tốn lắm,con khoác áo đồng phục vào là xong mà…
Nghe thấy con là đứa trẻ hiểu chuyện quá cô Lệ lại càng thương con hơn.Cô em dâu sang nhà lân la.
-Chị Lệ ơi em bảo này.
-Lại có việc gì thế.
-Đợt này đất ruộng đang được xã đền bù,em thấy ruộng của chị có trong danh sách,bao giờ lấy được tiền đền bù chị cho em vay với nhé.
-Lúc tôi ốm đau sắp chết,con tôi sang đó vay cậu mợ thì còn hắt hủi nó,còn ý đuổi tôi đi.Giờ mợ sang đây hỏi vay tiền,mợ không ngại hay sao.
-Em ngại gì đâu,em sống k hổ thẹn lương tâm em,ngày đó em không có ,em có em tiếc gì chị.
-Cậu mợ vay tôi tiền xây nhà còn chưa trả đâu,có tiền tôi cũng mua mảnh đất để ba mẹ con tôi sống,k dư đâu mà cho mợ vay…
-Chị nói thế thì quá cạn tình rồi,tuỳ chị thôi ăn ở sao để con cái hưởng phúc chị nhé.
Lời nói của cô em dâu xấc láo khiến cho cô Lệ uất nghẹn ở cổ…
Quân trở về nhà dù là ngày nghỉ nhưng điện thoại reo liên tục,công việc vẫn rất nhiều cần chờ để giải quyết.Sau khi nghe cuộc điện thoại cuối cùng anh ôm trán vẻ mệt mỏi,chợt nhớ tới Hồng đang ở cùng liền mở cửa phòng làm việc ra thấy cô đang học bài,Quân thở phào nhẹ nhõm…anh ta đi ra chỗ Hồng từ phía sau rồi vuốt tóc cô…
-Học sắp xong chưa,anh hôm nay nhiều việc phát sinh nên…
-Không sao đâu,em học cũng sắp xong rồi…
Quân khẽ ôm eo cô,khẽ hôn lên tai hơi thở nhanh hơn ,vẻ ham muốn lại trỗi dậy,thế nhưng Hồng lại né tránh…cô nói.
-Em thấy trong tủ không còn gì cả,mình đi chợ mua đồ về nấu đi anh.
-Ừ đi mặc thêm áo vào đi kẻo lạnh…
Ánh mắt của Quân nhìn Hồng đầy trìu mến,anh ta thật sự đang đắm chìm vào tình yêu…
Mẹ Quân đi uống cafe với Liên bà ta cười nhẹ khi biết Liên là cháu gái của công ty bất động sản có tiếng.
-Bảo sao cháu ở khu căn hộ cao cấp đó một mình,bác cũng đoán nhà cháu phải có điều kiện mới ở đó được.
-Cháu k muốn nói cho ai biết ,nói ra người ta bảo khoe khoang ,cháu tức cái Hồng nó lừa cháu quá hoàn hảo bác ạ.Sau này về làm dâu nhà bác k biết còn có chuyện gì nữa.
-Ai nói nó được về làm dâu nhà bác.
Nghe mẹ Quân nói câu đấy Liên mỉm cười nhẹ.Cô ta càng công kích thêm.
-Cô ta âm mưu làm dâu nhà bác,anh Quân yêu chiều như vậy không sớm thì muộn bác ạ,cháu thì cũng ngưỡng mộ anh Quân nhưng xem cái cách anh ấy cưng chiều Hồng thì cháu nghĩ là khó để anh ấy …
-Cháu có cách nào không,cháu giúp bác,bác k bao giờ chấp nhận con của giúp việc gạ gẫm con trai mình được.Bác cứ nghĩ đến nó là mất ăn mất ngủ,tạm thời bác phải đồng ý chấp nhận nó để con Bác nó được yên lòng.
-Cháu muốn hỏi Bác,anh Quân ghét nhất điều gì ở phụ nữ.
-Nó ghét nhất phụ nữ phản bội lăng nhăng,xưa nó cũng yêu một con bé,con bé đó chỉ có ý nhắn tin qua lại với người kia mà nó bỏ luôn đấy.
-Vậy cháu có cách này…
Hồng và Quân đi siêu thị,máy của Hồng cứ hiện lên tin của Duy nhắn “ Sao rồi có về team học không,đừng để cả đội bị ảnh hưởng vì cậu”….
Quân cau mày hỏi Hồng.
-Ai mà nhắn nhiều vậy?
-Bạn ở lớp em ,có chuyên đề học chung team bạn em gọi về học.
-Bạn nam hay nữ .
-Bạn …nữ…
Quân quay đi lầm lỳ vì biết Hồng nói dối,anh ta thấy rõ sự ấp úng trong mắt Hồng…Hồng đi lên quàng tay vì biết Quân đang k vui.
-Anh đi nhanh thế,anh giận rồi à.
-Học hành gì anh kèm em được.
-Em học Y mà,khác vs anh học về kinh tế ngân hàng.
-Anh kèm được hết,k anh thuê cô giáo riêng cho em.
-Anh k tin em à,em như thế nào anh hiểu rõ nhất chứ.
-K phải mà là…
-Là gì ,em ngoài anh ra đã đủ mệt rồi còn suy nghĩ được đến ai nữa.
Quân thấy Hồng nói vậy liền mỉm cười…xoa trán cô.
-Nào mua xong chưa tối cho anh ăn gì đấy.
-Cá rán ,đậu sốt cà chua ạ.
-Ăn đơn giản vậy được đấy…
Buổi tối đến nhìn Hồng mải mướt nấu nướng rồi vẫn tranh thủ cầm sách đọc,Quân ngồi trong phòng làm việc nhìn ra rồi mỉm cười,anh ta trầm ngâm bật điếu xì gà lên hút…ánh mắt đầy vẻ hạnh phúc,bật bản nhạc tình nhẹ nhàng
“ Giấc mơ nào có em luôn đẹp nhất,cũng sẽ là nỗi đau làm anh đau nhất,sợ tỉnh giấc chẳng thấy em đâu,nặng mang theo những u sầu…”
“ Muốn nhắn rằng nhớ em nhưng lại thôi”…
Quân mở ngăn kéo có chiếc nhẫn,anh ta đã chuẩn bị nhẫn để cầu hôn Hồng.Cầm chiếc nhẫn trên tay Quân nở nụ cười hạnh phúc nhìn ra phía Hồng…cô cũng cười lại khi thấy Quân đang cười với mình…khoảnh khắc ấy có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc cuối cùng trong đời của cả hai chăng?
Nguồn FB: Tống Thị Phương Anh