Khánh tóm lấy tay Thảo và cô cũng không ngần ngại giật tay lại…
-Bỏ trò ý đi,người đàng hoàng không ai cư xử như vậy…
Thảo giật điện thoại rồi cô bỏ đi,Khánh đứng trong bóng tối cười như kẻ điên,anh ta cười vẻ mặt rất bệ//nh h//oạn…
Thảo ngay lập tức ôm con trở về,cô vừa ôm con vừa nói “ Mẹ con mình có rau ăn rau,có cháo ăn cháo,chỉ cần có con bên cạnh điều gì cũng giúp mẹ vượt qua”
Trời nổi cơn sấm chớp,trong cơn mưa bên hiên cửa bà nội Thảo thấy cô bế cu thóc về ,bà thở dài rồi lẳng lặng đi ra đóng cửa…
-Sao lại đưa thằng nhỏ về…
-Cu thóc là con của cháu,mẹ con cháu dù nghèo nhưng vẫn có nhau,sang đó chưa chắc thằng bé đã được sống tốt…
-Cháu đang nói sai rồi,người ta có tiền cuộc sống sẽ khác…
-Con của cháu là đứa trẻ ngoan,có tiền mà k có mẹ thì thằng bé k thể phát triển tốt được…cháu sao có thể tới đó sống với anh ta trong khi hắn đã ngủ với chị Thu được…
-Vì vậy nên bà mới bảo cháu hãy trả con cho họ và sống cuộc đời của cháu đi…
-Không,cháu sẽ k thể sống nếu thiếu con được…
Đêm hôm đó Thu gọi điện nói với anh trai.
-Em đã bị hắn đuổi ra khỏi cửa,thực sự tàn nhẫn anh ạ…
-Nếu mày gọi cho tao để nói mấy chuyện này thì thôi đi…
-Hắn là chủ tịch ngân hàng đấy,em có tiền có quyền thì anh cũng có lợi cơ mà…
-Tao tự làm tự ăn,tao k cần nhờ đến ai hết,mày có chắc chắn là đấy là bố nó không?
-Em chắc chắn,anh ta nhận thì là chính xác rồi…
-Mày nghĩ với quá khứ của mày thì họ chấp nhận mày sao?
-Quá khứ em làm sao,đến anh còn nói thế thì chịu rồi..
-Mày k nghĩ đến em gái mày nuôi con của mày suốt 6 năm qua,mày về đưa thằng bé đi chỉ vì tiền chứ mày đâu có yêu thương gì ai,mày nhẫn tâm để cái Thảo nó mang tiếng rồi đổi lại ai dc lợi…
-Em có tiền e cũng cho nó cơ mà…
-Thứ nó cần là cu thóc,nó k cần tiền…nó k sống nhẫn tâm như mày đâu…
Nói xong anh trai cúp máy Thu cười khẩy “ Để xem nó có thích tiền hay không”
Hôm sau mẹ Khánh tới cơ quan gặp con trai…Khánh gay gắt…
-Con k cưới ai hết,mẹ bảo ông ta như vậy…
-Kìa con,ăn nói vậy đến tai bố con lại mất hay…
-Con k muốn sống theo ý ông ta…
-K muốn theo ý hay k muốn kết hôn,người mất đã mất rồi con còn nghĩ gì nữa…chờ đợi ai nữa…
-Mẹ đừng nhắc chuyện ấy làm ơn
-Mẹ phải nhắc…vợ con nó c..hết lâu rồi con hiểu không?
-Mẹ thôi đi…
Khánh quát lên khiến mẹ anh ta lắc đầu ngao ngán
-Mẹ quá thất vọng về con…
-Mẹ…con xin lỗi …con…con đã theo ý bố đưa hai người đàn bà về ở,con cũng có thể đưa cô ta về sống nhưng cưới thì không được,con chỉ có một vợ mà thôi…
-Nếu con k cưới vậy mẹ con ta từ nay đường ai nấy đi …
Duy từ ngoài vào ôm mẹ
-Kìa mẹ to tiếng gì thế,đây là nơi làm việc mẹ đến quát nó thì nó sao có uy quyền gì được…
-Con xem bây giờ bảo nó lấy vợ nó k lấy ,nó vì cái đứa đã chết mà cãi mẹ to tiếng với mẹ…
-Mẹ biết nó k thích cưới mà ép nó thì cũng đâu có tốt,nó có hai cô vợ hờ rồi mà…
-Nó có con rồi ,mẹ muốn con nó có đủ bố mẹ là hợp lý đâu có gì là sai…
-Vâng con biết vậy nhưng thôi mẹ ạ…để con nói chuyện với nó…
Mẹ Khánh rời đi Duy định nói thì Khánh gạt…
-Tốt nhất anh đừng nói gì…
Khánh cũng rời đi ,Duy đứng lại nói với
-Ít nhất mày cũng để anh nói một câu đã chứ…
Hôm sau cu thóc nói với Thảo
-Mẹ ơi bố không đến à mẹ…
Thảo sững người khi nghe con nói thế
-Bố…
-Bố Khánh ấy ạ,bố con cao to đẹp trai mẹ nhỉ,mà bố còn ở nhà to nữa…
-Thóc thích ở đâu hơn
-Ở đâu có mẹ Thảo con thích ở đó hơn…
Thảo mỉm cười xoa đầu con
-Ăn đi mới có một bát thôi đấy…ăn xong ngồi tập viết đi nhé mẹ đi làm tối mẹ về kiểm tra…
-Mẹ,bố k đến ạ…
-Chắc bố bận ,rảnh bố sẽ đến với con…
Thảo đi làm tạt qua cây xăng nơi cô em họ đang làm …cô em họ tên Tâm kém Thảo 1 tuổi…
-Chị Thảo mang gì cho em đấy
-Có mấy quả mận cây của nhà chị hái cho mày ăn…
-Đúng là chị yêu của em…
-Thế tình hình mẹ em sao rồi…
-Tháng này chưa lọc máu nên vẫn ở nhà chưa đi viện c ạ…
-Thôi cố gắng nhé có thiếu gì cứ bảo chị…
-Được rồi chị cho nhà em mượn mấy tháng lương rồi,tiền chị còn nuôi con chứ…
-K sao đâu ,chị đi đã nhé…
Thảo vừa đi thì xe của Duy đi tới,anh ta tới khảo sát phần đất đang tách lô bán của ngân hàng gần khu nhà Thảo…
Ngồi trên xe Duy k xuống xe mà chỉ đỗ…Tâm đi ra gõ cửa kính
-Anh đổ bao nhiêu
-Đầy bình
Thấy Duy ăn nói cộc lốc Tâm đã thấy khó chịu,cô k mở nắp bình xăng mà cứ đứng,Duy đá gương k thấy Tâm mở bình xăng ra…anh ta thò đầu ra khỏi xe
-Cô k mở nắp thì đổ xăng vào đâu được
-Anh k mở thì tôi đổ vào đâu ?
-Nhân viên bán xăng mà k mở ra đổ cho khách…tôi sẽ báo cáo vs sếp cô vì điều này
-Báo đi tôi chờ…
-Cô…
Duy đi xuống giật khẩu trang của Tâm ra,ánh mắt to tròn của Tâm vs khuôn mặt xinh xắn khiến cho Duy bất ngờ lặng yên…anh ta như gặp trúng tiếng sét ái tình…
Bên bờ biển sóng xô rì rào một phần mộ nằm trên mỏm đá cao ngay bên dưới là biển…phần mộ có ghi Nguyễn Ái Vân ( Hưởng dương 27 tuổi)…
Khánh dùng chiếc khăn trắng lau sạch bia mộ ,bật nhạc trên điện thoại rồi mỉm cười nói :
“ Ngày nào cũng được ngắm cảnh đẹp như vậy sướng nhất là em rồi”…
Bản nhạc cất lên Anh như con thuyền không bến đợi,sóng xô anh dạt bờ anh ngước mắt lên bầu trời,ngỡ như khách không mời,lỗi do anh đã phiền đời em,về giống như ngày ấy thôi,tiếng yêu xin giấu sau bờ môi …
Bài hát cư văng vẳng bên bờ biển…Khánh khẽ rơi từng giọt nước mắt xuống mộ…anh ta nằm xuống ôm phần mộ rồi nhắm mắt khẽ nói “ Xin lỗi anh yêu em”…
Nguồn FB: Tống Thị Phương Anh