Câu nói đau lòng nhất của Thảo có lẽ là lời nói nhắn nhủ gửi gắm cu thóc lại cho Khánh…
Khánh trở về nhà anh ta hút thuốc rồi gọi cho mẹ anh ta nói gì đó rất căng thẳng…
Tú anh trai của Thảo ở cơ quan được cho là một người ưu tú ,được học bổng tốt nghiệp loại giỏi,là một kỹ sư giỏi …anh vô tình lọt vào mắt của con gái giám đốc cơ quan nơi anh ta làm việc.Cô gái tán tỉnh Tú bằng được nhưng đổi lại là sự lạnh nhạt của anh ta…
-Anh luôn lảng tránh em,tại sao vậy?
-Vì chúng ta k là gì của nhau nên k cần bận tâm nhau là điều nên đúng không?
-Em có gì để anh không ưng.
-Gương mặt của em chính là điều anh k thích mà em biết đấy đàn ông yêu bằng mắt,với ngta em xinh đẹp nhưng với anh thì không?
Câu nói khiến cô gái tổn thương,Tú quay vào ngõ nơi phòng trọ của anh ta thì thấy Thảo…Thảo buồn bã nhìn anh trai.
-Anh thích cô gái ấy,đôi mắt anh nói lên điều đó…
-Em đứng đây khi nào vậy?
-Tại sao anh k tiến tới.
-Cô ấy là con nhà đại gia,anh và cô ấy k thể nào hợp…
-Ra vậy khoảng cách giữa giàu và nghèo đúng là khó mà hoà hợp…
Thảo thấy rõ anh trai rất buồn,cô dang tay ôm anh trai
-Anh không dám nói lời yêu…
Thảo rơi nước mắt trên vai anh trai…
-Anh em ta khóc nốt hôm nay thôi rồi mai phải cố gắng phấn đấu nhỉ,cố gắng vì cuộc đời này nếu không cố gắng sẽ bất công lắm…
Tại quán rượu…
Thu hẹn gặp một người đàn ông,anh ta có tiếng trong giới luật sư…thấy Thu đang uống anh ta giật chiếc ly lại…
-Em uống đủ rồi đấy…
-Cuối cùng anh cũng tới…
Thu tiến sát tới môi người đàn ông rồi hôn nhẹ…
-Hôm nay lại có chuyện gì?
-Em đang có một bước tiến đột phá ,em sắp trở thành phu nhân của chủ tịch ngân hàng rồi ,nó cao quý,vừa có tiền vừa có quyền như thế nào anh biết không?
Người đàn ông luật sư này là Hùng,anh ta yêu đơn phương Thu đã 3 năm nay nhưng k dc đáp lại,Thu chỉ lợi dụng anh ta lúc cô ta buồn hoặc gặp khó khăn.
-Nếu điều đó làm em vui và hạnh phúc em hãy cứ làm những gì em muốn,anh luôn ở bên em…
Thu ôm cổ Hùng rồi thở đầy mùi rượu vẻ say xỉn và cười nhẹ…
Thảo ôm bó hoa tới một phần mộ có tên Nguyễn Quang Huy ( Hưởng dương 27 tuổi)…
Cô ngồi bên cạnh phần mộ rồi thơm nhẹ lên bia mộ…
“ Anh à,em sắp đi xa rồi,cu thóc của chúng ta cũng đã trở về nơi thằng bé thuộc về,điều đó sẽ tốt hơn phải không anh,em sắp đi xuất khẩu ở bên Đài Loan,thời gian tới em sẽ không ra thăm anh được…chờ em nhé”…
Hoá ra trong kí ức thanh xuân của Thảo có một chàng trai yêu cô,bất chấp lời dị nghị của dân làng,cùng cô nuôi dậy cu thóc…kí ức đó…
Huy cầm tiền lương đầu tiên hẹn Thảo ở trên đê.
-Cầm tiền mua sữa cho con nhé…
-Anh mới đi làm lương còn để ăn uống.
-Anh ăn đủ rồi,anh biết đợt này con ốm em không đi làm chổi được nên k có thu nhập…cầm lấy không thừa…anh xin được việc ở ngân hàng này lương cũng ổn,chờ anh tiết kiệm được chúng ta sẽ kết hôn…
-Vâng…
Trên bờ đê năm đó Huy ôm Thảo rồi rời đi,mẹ của Huy biết Thảo có qua lại nên đến tận nhà nói
-Cháu k chồng mà có chửa sao lấy con cô được,con cô nuôi ăn học bao năm giờ xin vào làm được ở ngân hàng nhà nước hẳn hoi,cháu có tự trọng thì tự biết có xứng hay là không?
-Cháu và anh Huy thương nhau thật lòng cô ạ
-K hợp là k hợp cháu đừng để cô tới lần nữa mất hay…người làng cô k muốn nói nhiều đâu…
Thế rồi Huy phát hiện ra mình bị ung thư…anh né tránh Thảo nhưng cô vẫn ở bên chăm sóc Huy đến hơi thở cuối cùng…
Trước khi mất Huy có nói.
-Em sau này phải hạnh phúc,hạnh phúc cả phần của anh nữa nhé…anh sai khi đã bệnh tật mà vẫn muốn có em ở bên đến tận lúc này…
-Anh đừng nói vậy,anh còn phải cưới em nữa…
Trở lại thực tại,Thảo mỉm cười trước phần mộ mà nước mắt vẫn rơi và nói khẽ “ Phải xa rời nhau chẳng ai muốn vậy,để con tim của hai chúng ta đau đớn như thế này,giờ ai sai hay ai đúng đâu có quan trọng,khi anh muốn xa rời nói thêm cũng bằng không”…
Thảo tắt mọi liên lạc,k nghe máy của Thu hay bất cứ ai,cô rời Việt Nam đến đất nước Đài Loan xa xôi…thế nhưng cô k biết điều đáng sợ đang chờ cô ở phía trước…
Nguồn FB: Tống Thị Phương Anh