Dương chạy nhanh qua bãi tập, đôi chân anh ta đập mạnh xuống đất, tạo ra âm thanh vang dội. Tâm trí anh ta không tập trung vào việc chạy, mà là hình ảnh của vợ mình – Hương, và người đàn ông khác. Anh ta không thể ngừng suy nghĩ về việc cô đang làm gì khi anh ta không có ở đó. Có phải cô đang gặp gỡ người yêu cũ? Có phải cô đang cười với anh ta, chạm vào anh ta?
Dương cảm thấy như mình đang phát điên. Anh ta là một trinh sát đặc nhiệm, được đào tạo để đối mặt với nguy hiểm và giữ bình tĩnh trong mọi tình huống. Nhưng bây giờ, anh ta cảm thấy như mình đang mất kiểm soát. Anh ta chạy nhanh hơn, cố gắng thoát khỏi những suy nghĩ đau đớn trong đầu.
Khi anh ta đến cuối bãi tập, Dương dừng lại và đập mạnh vào bao cát. Anh ta cảm thấy như mình muốn đập tan mọi thứ, muốn hét lên vì sự đau đớn và tức giận. Nhưng anh ta không thể làm như vậy. Anh ta phải giữ bình tĩnh, phải tập trung vào nhiệm vụ của mình.
Dương hít sâu một hơi và bắt đầu lại. Anh ta sẽ không để những suy nghĩ này đánh bại mình. Anh ta sẽ tập trung vào việc tập luyện, và sau đó, anh ta sẽ tìm ra sự thật.
Hương vội tắt máy khi bên kia đầu dây Dương đang nghe mọi chuyện.Cô gay gắt nói với Hiếu
-Em không biết anh đang nói gì nữa, Hiếu. Đứa bé trong bụng tôi là của chồng tôi, không phải của anh.” Hương nói với giọng điệu cứng rắn, cố gắng che giấu sự lo lắng trong lòng.
-Đừng giả vờ nữa, Hương. Em biết rõ hơn ai hết đứa bé đó là của tôi. Em đã mang thai với tôi trước khi em lấy anh ta, em không thể lừa dối tôi như vậy.” Hiếu nói với giọng điệu giận dữ, đôi mắt anh ta nhìn Hương như muốn xuyên qua cô.
-Tôi không biết anh đang nói gì. Tôi và anh đã chấm dứt từ lâu rồi, làm gì có chuyện đứa bé này là của anh.” Hương cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói của cô bắt đầu run rẩy.
-Em đừng nghĩ anh không biết gì. Em đã lừa dối anh ta, và bây giờ em đang cố gắng che giấu sự thật. Nhưng anh sẽ không để em làm như vậy. Đứa bé đó là của tôi, và anh sẽ làm mọi thứ để bảo vệ nó.” Hiếu nói với giọng điệu quyết liệt, đôi tay anh ta nắm chặt lại như thể đang cố gắng kiềm chế cơn giận.
-Tôi không cần anh bảo vệ. Tôi và chồng tôi sẽ chăm sóc đứa bé này, không cần đến sự can thiệp của anh.” Hương nói với giọng điệu cứng rắn, cố gắng bảo vệ bản thân và gia đình mình.
“Chúng ta sẽ xem.” Hiếu nói với giọng điệu lạnh lùng, đôi mắt anh ta nhìn Hương như thể đang thách thức cô.
Tôi vội vã gọi lại cho Dương nhưng anh không bắt máy,những ngày sau cũng đều như vậy…
Tôi ngồi trên sofa, mắt toi dán chặt vào màn hình điện thoại. Toi đã chờ đợi cả buổi chiều, nhưng không có tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Dương. Toi cảm thấy như thời gian đang trôi chậm lại, và mỗi phút đều là một sự tra tấn.
Toi nghĩ về những ngày trước đây, khi Dương luôn gọi điện cho toi sau một ngày làm việc. Anh sẽ hỏi về ngày của toi về cảm giác của toi và về mọi thứ mà toi đã làm. Nhưng bây giờ, toi không biết liệu anh có còn quan tâm đến toi hay không.
Toi cảm thấy buồn và cô đơn. Toi muốn nghe giọng nói của Dương, muốn biết rằng anh vẫn yêu và quan tâm đến toi.Nhưng điện thoại của toi vẫn im lặng, không có tin nhắn hay cuộc gọi nào.
Toi bắt đầu tự hỏi liệu mình có làm gì sai hay không. Có phải toi đã không đủ quan tâm đến anh ,Có phải toi đã làm gì đó khiến anh buồn? Toi cảm thấy như mình đang rơi vào một hố sâu, và không biết làm thế nào để thoát ra.
Toi đặt điện thoại xuống và nhìn ra cửa sổ. Toi hy vọng rằng Dương sẽ gọi điện cho toi,sẽ nói với toi rằng mọi thứ sẽ ổn. Nhưng hy vọng của toi đang dần tắt lịm, và toichỉ còn lại với sự buồn bã và cô đơn.
Hôm nay sếp gọi Dương vào phòng làm việc.Sếp thở dài.
-Đêm qua ba giờ sáng tôi nghe nói cậu chạy một mình lên đồi,cậu bị sao vậy,sự kiện bảo vệ thủ tướng sắp diễn ra rồi mà tôi thấy tâm trạng cậu đang không tốt.
-Em vẫn đang có tâm trạng tốt thưa thủ trưởng.
-Cậu được nghỉ phép.
-Thủ trưởng ,tôi vẫn hoàn thành được nhiệm vụ ạ.
-Lúc này tôi muốn cậu xem lại bản thân mình.Cậu đang chưa thực sự sẵn sàng để làm nhiệm vụ .
Thủ trưởng quay đi,Dương lặng lẽ rời đi,anh biết rằng bản thân đã để cho việc riêng làm ảnh hưởng tới công việc.
Trở về nhà trong cơn say mềm,Hương ra mở cửa Dương vội gạt cô ra và tiến vào trong nhà.
-Anh say rồi ạ, em pha nước gừng anh uống nhé!
-Im đi đừng giả tạo nữa.
Hương như chết lặng khi thấy Dương nói vậy.
-Anh sao vậy,sao lại nói nặng lời với nhau,anh say rồi anh đi nghỉ đi ạ.
Dương lao vào bóp miệng Hương rồi anh ta đưa gương mặt sát vào miệng Hương …
-Chúng ta chưa làm việc nên làm…
Dương h..ôn lên môi Hương rồi ghì chặt khiến cô sợ.Hương đẩy mạnh Dương ra nhưng anh ta nhất quyết ghì chặt lấy cô.Hương lấy tay đẩy mạnh rồi tát bốp vào gương mặt của Dương…cô ôm miệng vẻ sợ hãi khi quần áo đầu tóc cô xộc xệch…Hương với tay gần Dương
-Em …em xin lỗi em không cố ý chỉ là…
Dương bật cười lớn,nụ cười khiến Hương phải run lên…
-Chỉ là em chưa từng yêu tôi…chỉ là tôi là kẻ thay thế tạm thời và chỉ là …tôi là một con tốt sẵn sàng đổ vỏ cho thằng khác phải không…kịch bản quá hoàn hảo…tôi là kẻ phải đổ vỏ…
Hương rơi nước mắt lã chã…cô nhìn Dương…
-Em xin lỗi anh…
-Đừng xin lỗi,tôi ghê sợ và kinh tởm con người em…
Nói xong Dương lủi thủi rời đi khuất trong bóng đêm…Hương ôm bụng khóc trong đau đớn,có lẽ cô đã nghĩ quá nông cạn…
Dương ra cửa thì bạn thân anh ta gọi
-Đang ở đâu đấy thấy bảo được nghỉ phép …
-Ai bảo
-Mày nhắn cho tao còn gì?
-Ừ…tao muốn đi chơi…
-Chơi gì?
-Chơi g,Ái được không?
Người bạn ngạc nhiên khi thấy Dương một người chỉn chu lịch sự bao nhiêu năm qua lại nói ra lời như vậy…
Nguồn FB: Tống Thị Phương Anh
