Đừng hôn nếu môi em chưa quên P12

Đừng hôn nếu môi em chưa quên P12

Dương với lối sống không lành mạnh bị toà án binh đưa ra xét xử,anh ta bị tước quân hàm đuổi khỏi ngành quân đội…
Tôi hiện tại đã ly hôn được một năm,một năm qua không biết bao nhiêu lần tôi định nhắn tin cho Dương nhưng rồi lại chẳng dám,cuộc đời tôi có lẽ cái sai nhất chính là đã làm tổn thương anh…
Tại bệnh viện.
Hương nhanh chóng đánh giá tình trạng bệnh nhân, một người đàn ông trung niên đang gặp khó khăn trong việc thở. Cô nhận thấy dấu hiệu của suy tim cấp, bao gồm khó thở, mệt mỏi và tăng nhịp tim. Với sự bình tĩnh và chuyên nghiệp, Hương bắt đầu thực hiện các biện pháp cấp cứu.
“Cô ơi, anh ấy khó thở quá!” một người nhà bệnh nhân nói trong sự lo lắng.
Hương trấn an người nhà, “Đừng lo, tôi sẽ giúp anh ấy ngay.”
Cô nhanh chóng kết nối bệnh nhân với máy theo dõi và bắt đầu thực hiện liệu pháp oxy. Hương cũng cho bệnh nhân sử dụng thuốc giãn mạch và lợi tiểu để giảm tải cho tim và cải thiện chức năng hô hấp.
Sau một thời gian ngắn, bệnh nhân bắt đầu có dấu hiệu cải thiện. Màu sắc trên mặt anh ta trở nên hồng hào hơn, và nhịp thở cũng dần đều đặn.
“Có vẻ như anh ấy đang khá hơn rồi,” Hương nói với người nhà, mỉm cười.
Nhờ sự can thiệp kịp thời và chuyên nghiệp của Hương, bệnh nhân đã được cứu sống và đang trên đường hồi phục. Cô là một bác sỹ xuất sắc của khoa tim mạch.
Hiếu vẫn luôn âm thầm theo dõi Hương, không thể rời mắt khỏi cô. Anh cảm thấy khao khát được ở bên cạnh cô, được nói chuyện với cô, được chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn. Ánh mắt của Hiếu không chỉ thể hiện sự quan tâm mà còn là sự mến mộ, khao khát được chiếm hữu.
Nhưng không may, ánh mắt đó đã bị Quyên, vợ Hiếu, phát hiện. Cô ta nhìn thấy sự quan tâm và khao khát trong mắt Hiếu và cảm thấy bị phản bội. Nỗi căm hờn và ghen tuông trong lòng Quyên lại trỗi dậy, khiến cô ta cảm thấy tức giận và tổn thương.
Quyên bắt đầu nghi ngờ về tình cảm của Hiếu dành cho cô, và mối quan hệ giữa hai người bắt đầu trở nên căng thẳng. Hiếu có thể cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Quyên khi thấy cô lại gần.
-Anh thèm nó lắm đúng không?
-Anh chán phải nói chuyện này rồi
-Tôi nhìn rõ trong mắt anh đang muốn điều gì,nó ghét anh lắm,không còn tình cảm với anh đâu ,anh đừng mơ mộng nữa.
-Ghét hay không cũng không cần em phải bận tâm,anh với em đã ly thân,chuyện ly hôn là sớm hay muộn thôi.
-Anh được lắm,bố tôi tai biến mất cái ghế giám đốc bệnh viện một cái là anh dở mặt tỏ thái độ ngay được.
-Đấy là em nói nhé,không phải anh nói…
-Nguyễn Trung Hiếu tôi nói cho anh biết cả đời này anh chẳng bao giờ bỏ được tôi.Tôi có chết cũng không bao giờ bỏ anh,giờ tôi khó có thai là vì ai?
-Vì chính bản thân cô mà ra…chắc gì đứa con đó là của tôi nên cô cố tình nói là xẩy,cô thì chuyện gì chẳng làm được.
Lời nói của Hiếu như sát thêm muối vào trái tim của Quyên,cô ta khựng lại chết lặng …Hiếu bỏ đi còn Quyên đứng lặng yên vì sốc,tổn thương rất sâu sắc,nước mắt rơi trên má ,cái giá của việc cố chấp lấy người không yêu mình thật sự quá lớn…
Tan làm tôi gặp Hiếu trong hầm gửi xe bệnh viện anh ta ngồi trên chiếc xe ô tô đắt tiền bấm còi inh ỏi.
-Lên xe đi anh đưa em về
-Tôi có xe mà việc gì cần anh đưa về.
-Anh mời em đi ăn tối.
-Làm ơn giữ khoảng cách dùm tôi,anh có vợ rồi hiểu không?
-Anh ly thân rồi cũng sắp ly hôn rồi…
-Tôi không quan tâm.
-Em còn nghĩ đến nó à,đừng nói là có tình cảm với thằng bỏ rơi em nhé.
-Anh k có tư cách nhắc đến chuyện của chúng tôi,người bỏ rơi tôi đầu tiên là anh đấy nói người hãy nghĩ đến mình…
Nói xong Tôi phóng xe đi thẳng,tôi càng ngày càng cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Hiếu…
Hôm nay là sinh nhật của mẹ Dương,tôi đến trung tâm thương mại để mua tặng bà món đồ,vô tình tôi chạm mặt Dương khi thấy anh đang đi cùng một cô gái khác,tôi vẫn mỉm cười chào hỏi…
Dương giờ trông gương mặt rất lạnh không còn là gương mặt ấm áp như ngày xưa,tôi nhận ra qua đôi mắt anh…thêm việc Dương mặc đồ đen trông có vẻ hơi đáng sợ…Dương mời tôi vào quán cafe còn cô gái kia rời đi…
-Lâu lắm rồi không gặp,anh có bạn gái mới rồi …
-Em thế nào,công việc ổn không?
-Em vẫn vậy,em nghe mẹ nói anh không còn làm trong quân đội nữa.
-Hoá ra là em vẫn liên lạc với mẹ anh.
-Vâng dù sao thì chúng ta…
-Quá khứ đã là quá khứ rồi hãy để nó ngủ quên đi em ạ…
Lời nói của Dương rất dứt khoát và tôi hiểu rằng tôi đã mãi mãi đánh mất đi cơ hội với người đàn ông ấy…
-Vâng em cũng không muốn nhắc lại…vậy anh đi đi kẻo bận việc…
-Hương này,chúng ta không còn là vợ chồng nên em cũng hạn chế qua lại với mẹ anh,anh k thích điều đó.
-Em hiểu …
-Anh cũng phải đi rồi,chào em…
Dương đứng dậy rời đi,Hương cúi đầu buồn bã vì gặp lại chồng cũ…cô đứng dậy thấy có người cầm con dao đi áp sát Dương…Hương vội chạy theo …cô thấy Dương đi rất nhanh,gã kia cũng vậy…
Phập…con dao đâm trúng người kèm câu nói “ Mày phải chết,trả giá cho việc mày làm với gia đình tao thằng ch,ó”…
Thế nhưng con dao đó lại đâm vào bụng Hương…cô chắn cho Dương…Dương nhanh chóng đạp thẳng tên kia ra…máu trong miệng Hương ộc ra…Dương đỡ Hương trên tay người H đẫm m,áu …anh ta miệng không nói nên lời…
-Không…không đừng…đừng…
Kí ức trong Dương ùa về ngày đó Hương chăm anh sốt cả đêm,Dương tỉnh giấc thấy Hương nở nụ cười tươi “ Anh tỉnh rồi à,đồ hâm này ốm phải đi viện chứ sao lại cứ nằm nhà vậy”
Nụ cười của Hương trong kí ức,tiếng nhạc trong trung tâm
“ Và lời chia tay chưa nói nhưng nước mắt đã rơi,tâm trí em rối bời “
“ Mảnh tình tôi đẹp thế…sao trời chép sai đôi”…!

Nguồn FB: Tống Thị Phương Anh

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *