Đừng hôn nếu môi em chưa quên P10.jpg

Đừng hôn nếu môi em chưa quên P10

Tâm trạng của Dương khi biết vợ mình mang thai ban đầu là vui mừng và chờ đợi ngày chào đón con trai hoặc con gái của mình. Tuy nhiên, niềm vui ngắn ngủi khi anh phát hiện ra sự thật đau đớn: Hương đang mang thai con của người khác, không phải của anh.
Dương cảm thấy như bị đâm một nhát dao vào tim, không thể tin được rằng người phụ nữ mà mình yêu thương và tin tưởng lại có thể phản bội mình một cách tàn nhẫn như vậy. Anh không hiểu tại sao Hương lại có thể làm như vậy, khi mà anh đã dành cho cô tất cả sự yêu thương và chăm sóc.
Anh bắt đầu tự hỏi liệu mình có thực sự biết Hương hay không, liệu có thực sự hiểu được tính cách và suy nghĩ của cô. Dương cảm thấy như mình đã mất tất cả, và không biết làm thế nào để đối mặt với sự thật này.
Khi đối mặt với thực tại đau đớn, Dương tìm đến rượu để giải sầu và gặp gỡ một cô gái làng chơi. Tuy nhiên, trong sâu thẳm, anh vẫn không thể quên đi Hương và cảm thấy tội lỗi về hành động của mình .
Hương ôm bụng tới bệnh viện cấp cứu,mẹ Dương biết chuyện bà ngay lập tức gọi cho Dương
-Mẹ đang ở viện,Hương xảy thai rồi con ạ,mẹ buồn quá,con bé chắc buồn lắm,con khi nào được về.
-Con hiện tại đang được nghỉ phép nhưng con có việc gấp nên chưa về được.
-Việc gì mà còn quan trọng hơn việc này hả con.
-Mẹ an ủi động viên cô ấy giúp con…
Dương cúp máy,anh ta cảm thấy buồn dù cho đứa bé không phải con của Dương nhưng anh ta với tính cách tốt bụng lại cảm thấy áy náy lương tâm…
Hiếu ngay lập tức biết chuyện liền đến khoa sản nhưng anh ta lại khựng lại không dám bước vào,bởi vì Quyên vợ anh ta cũng vừa xảy thai,anh ta sợ mọi người dèm pha nên quay đi vội vã.
Hương mở mắt, nhìn lên trần nhà trắng tinh, cô cảm thấy một nỗi đau đớn và mất mát tràn dâng trong lòng. Cô nhớ lại những gì đã xảy ra, nhớ lại cơn đau dữ dội và máu chảy ra từ bụng mình. Cô biết rằng mình đã xảy thai, đứa con không may mắn của cô và Dương đã không còn nữa.
Cô nhìn sang bên cạnh, thấy mẹ chồng đang ngồi đó, nhìn cô với sự quan tâm và thương xót. Mẹ chồng cô cầm tay cô, nhẹ nhàng nói: “Con ạ, mọi chuyện đã qua rồi. Mẹ biết con đau đớn thế nào, nhưng con cần phải chăm sóc bản thân mình.”
Hương cảm thấy một dòng nước mắt nóng chảy xuống má, cô không thể nói được lời nào, chỉ có thể gật đầu nhẹ. Mẹ chồng cô tiếp tục nói: “Con đừng quá đau buồn, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mẹ sẽ ở bên cạnh con, chăm sóc con.”
Hương cảm thấy lòng mình ấm áp hơn một chút, cô biết rằng mình không đơn độc, rằng có người luôn ở bên cạnh mình. Cô nắm chặt tay mẹ chồng, cố gắng nói: “Mẹ ơi…”
Mẹ chồng cô nhìn cô với sự thương xót: “Con đừng nói gì nữa, hãy nghỉ ngơi đi. Mẹ sẽ ở đây với con.”
Hương gật đầu, nhắm mắt lại, cảm thấy nỗi đau đớn và mất mát vẫn còn đó, nhưng cô biết rằng mình sẽ vượt qua được với sự giúp đỡ của mẹ chồng …chỉ là trong lòng lúc này không biết tương lai sẽ phải đối diện với Dương thế nào?
Quyên vợ của Hiếu khi biết chuyện Hương xảy thai cô ta ôm bụng cau mày vì đau nhưng vẫn nhếch môi cười nói với bạn cùng khoa.
-Ông trời đúng là có mắt
-Hay là nó cố tình để xảy rồi để lấp liếm việc bố đứa bé là ai?
-Tao chắc chắn nó là của anh Hiếu,của chồng tao,tao theo sát nó từng bước và tao hiểu nó yêu anh Hiếu đến thế nào?
-Giờ mày tính sao,làm cùng viện rất khó,anh Hiếu và nó lại cùng khoa.
-Nó xuất sắc nên cũng khó tiếp cận,để tao ủ mưu thêm.
-Còn mày nữa,mới xảy xong đừng nghĩ nhiều.
-Không nghĩ sao được?
-Mày cứng đầu cứ cố chấp lấy lão dù cho ai cũng biết lão vs con Hương yêu nhau bao năm,mày dại lắm.
-Yêu rồi biết làm sao giờ?
Mẹ Dương về nhà với tâm trạng lo lắng, hy vọng con trai mình đã thay đổi và quan tâm đến Hương nhiều hơn sau sự việc xảy thai. Tuy nhiên, khi bước vào nhà, bà thấy Dương đang ngồi trên sofa, xem điện thoại một cách thản nhiên. Bà không thể tin được rằng anh ta lại có thể bình tĩnh như vậy khi vợ mình đang nằm trong bệnh viện sau khi xảy thai.
“Anh làm gì ở đây? Không phải anh đi công việc à?” Mẹ Dương hỏi với giọng điệu không hài lòng.
Dương nhìn lên, có vẻ hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của mẹ. “con xong việc sớm hơn dự kiến.”
Mẹ Dương không thể kìm nén được sự tức giận. “Xong việc sớm hơn dự kiến? Anh có biết Hương đang nằm trong bệnh viện không? vừa xảy thai và con lại ở đây xem điện thoại như không có việc gì xảy ra?”
Dương nhún vai, không có vẻ gì là lo lắng. “tự xảy thai thôi mà. Không liên quan đến con”
Mẹ Dương không thể tin được sự vô tâm của con trai mình. “Không liên quan đến anh? Anh là chồng ,là cha của đứa bé. Anh không có trách nhiệm nào trong việc này sao?”
Dương bắt đầu trở nên khó chịu. “Mẹ không hiểu được đâu,mẹ cứ kệ đi”
Mẹ Dương nhìn con trai mình với sự thất vọng. “Tôi không hiểu được? Tôi không hiểu được tại sao anh lại có thể vô tâm như vậy? Anh cần phải biết rằng gia đình và tình yêu là điều quan trọng nhất. Anh không thể cứ mãi đắm mình trong công việc và bỏ mặc vợ mình như vậy,chưa kể thái độ vô tâm như thế này của con nếu vợ con biết sẽ nghĩ sao”
“ Cô ta biết con cũng không quan tâm”
Cuộc cãi vã giữa mẹ và con trai ngày càng leo thang, không ai chịu nhường ai. Mẹ Dương biết rằng mình cần phải làm gì đó để giúp con trai mình nhận ra sai lầm của mình, nhưng dường như điều đó không dễ dàng.Dương thực sự có điều gì đó thay đổi.
Tôi biết rằng bản thân mình ngay từ đầu lấy một người không yêu,lấy một người để đạt được mục đích là quá sai,thế nhưng tôi đã nghĩ quá đơn giản.Ngày tôi hẹn Dương ra ngoài công viên và nói.
-Chúng ta lấy nhau đi,em k còn trẻ để yêu đương nữa.
-Em k chê anh sao?
-Chưa bao giờ em nghĩ chê anh ở điểm nào cả.
Dương định ôm lấy tôi khi đó nhưng anh ấy vẫn ngại ngần giữ khoảng cách…
-Anh…anh vui quá anh không biết phải diễn tả thế nào?
-Anh ôm em được mà…
-Thôi anh để dành…
Ngay khi đó tôi đã thấy Dương rất thật thà,anh ấy làm tôi thấy xấu hổ vì những gì sắp làm…ấy vậy mà…
Bên ngoài cánh cửa phòng bệnh,Dương hút một điếu thuốc hít thật sâu rồi bước vào,Hương lúc này nước mắt đang rơi lã chã…
-Cô ổn không?
-Anh…anh tới khi nào,em ổn…
-Tôi đến để đưa cho cô thứ này
Dương đưa tờ giấy “ đơn xin ly hôn”
-Em hiểu rồi…
-Chúng ta kết thúc rồi,từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy cũng không bao giờ muốn gặp lại cô nữa…
-Có cần phải vào lúc này không?
-Những gì tôi đang làm là quá lịch sự so với những gì cô làm…
Dương quay đi Hương tóm tay
-Em xin lỗi đã làm tổn thương anh,em thật sự xin lỗi…
Dương với đôi mắt đỏ ngầu giật tay bước đi thẳng,có lẽ tất cả đã thật sự kết thúc!

Nguồn FB: Tống Thị Phương Anh